Phim sex loạn luân chị họ nô lệ dâm dục

Phim sex loạn luân chị họ nô lệ dâm dục địt nhau với chị họ, 2 thằng em chịch chị họ dâm dục lồn đẹp, loạn luân với chị họ nứng lồn. Việc này Thục Trinh không bất ngờ bởi anh Mạnh đã nói với cô chuyện này từ cách đây mấy hôm. Đương nhiên Thục Trinh hiểu được và cảm kích tấm lòng của ông bà dành cho hai đứa con và cho cô. Nhưng bảo sao cô xa chúng cho được, chúng không phải là những đứa con cô dứt ruột đẻ ra, chúng cũng không lớn lên bằng dòng sữa chảy ra từ bầu vú cô, nhưng chúng không khác con đẻ của cô một cái gì đó, cô chăm chúng từ lúc còn đỏ hỏn, tình cảm mẹ con gắn bó đã là quá lớn rồi:

– Cháu cảm ơn tình cảm của hai bác dành cho các con của cháu. Nhưng về chuyện đó thì không được ạ. Cháu liệu sức mình vẫn còn đủ để nuôi các con khôn lớn. Với lại giờ xa chúng cháu không nỡ. Nhưng cháu sẽ thường xuyên cho bọn trẻ tới đây để chơi với hai bác ạ.

Bà Tố Quyên cũng chín phần biết trước câu trả lời, là một người mẹ, nếu không phải bị dồn vào đường cùng, không còn lựa chọn nào khác thì mới chấp nhận phải xa những đứa con của mình. Tố Quyên cũng không thể cưỡng ép được trong chuyện này. Mọi chuyện để tính sau, có thể dùng phương án 2 là bảo thằng Mạnh cưới cái Trinh về, tức khắc cả đám này về đây ngay thôi mà.

– Bác hiểu rồi. Nhớ phải thường xuyên cho bọn trẻ đến đây. Không là ông bà sẽ nhớ cháu lắm đấy.

Thế rồi câu chuyện kéo dài thêm khoảng nửa tiếng nữa thì chấm dứt, chủ yếu dành thời gian để ông bà chơi với cháu. Thục Trinh chủ động xin ra về cho lũ trẻ nghỉ ngơi, mai còn đi học. Ông bà tiễn 4 mẹ con Thục Trinh ra tới tận cổng, bịn rịn quyến luyến như những người thân thực sự. Câu nói cuối cùng của quý bà Tố Quyên lúc Thục Trinh chuẩn bị tăng ga cho xe lăn bánh làm cô suy nghĩ mãi:

– Chiến dịch truyền thông vừa rồi cháu làm tốt lắm. Cố gắng lên!

Bởi đó là lời khen của một chuyên gia hàng đầu nước Việt trong lĩnh vực thời trang.

——–

Trong khi cuộc viếng thăm bất ngờ của mẹ con Thục Trinh đang diễn ra thì Mạnh đang ở sân bay Nội Bài, cái nơi mà chỉ vài ngày trước anh đón Thục Trinh. Nhưng lần này Mạnh đến đây không phải là đón người, bởi người này nếu tính ra chẳng có liên quan gì đến Mạnh, Mạnh cũng chẳng biết anh ta là ai. Anh ta là con trai của cô Hoa lao công ở công ty.

Lạ vậy nhỉ? Cách đây mấy tiếng đồng hồ, vừa ra khỏi công ty một đoạn thì Mạnh nhìn thấy cô Hoa đang đứng ở một bến xe buyt. Nhìn cô hôm nay rất khác so với mọi khi, không phải là quần áo đồng phục tuyền một màu xanh nhạt dành cho lao công nữa. Cô mặc một chiếc áo vải hoa kiểu nhà quê, quần thô đen, đôi dép nhựa mầu xanh. Mạnh đi chậm lại vì thấy cô đang hỏi người bên cạnh, dáng vẻ rất tội nghiệp. Chắc cô muốn đi đâu đó nhưng lại không biết đường thành ra phải hỏi.

Mạnh đi quá lên một đoạn rồi tạt xe vào lề đường rồi xuống xe đến chỗ cô:

– Cô Hoa, sao cô lại đứng ở đây, cô chờ xe buyt à?

Nhìn thấy cậu Mạnh giám đốc bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh mình, cô Hoa giật nảy mình nhìn Mạnh đến bần thần cả người. Cô, một lao công vị trí thấp nhất trong công ty, ấy vậy là được một giám đốc trẻ trung, đẹp trai giầu có hỏi thăm. Cái lần Mạnh mua cơm hộp cho cô cách đây cũng lâu lâu, cô cứ nhớ mãi, còn nhớ hộp cơm đó cô không dám ăn nhanh vì sợ nó hết nhanh.

– Ơ, cậu Mạnh. Tôi … tôi ……. Chờ xe buyt ……

Mạnh thấy cô luống cuống nhìn đến tội nghiệp. Không hiểu sao mỗi lần gặp mình cô đều có thái độ như vậy, không giống như gặp người khác trong công ty. Điều này cứ làm Mạnh thắc mắc mãi mà không thể giải thích nổi. Cậu có làm gì cô Hoa đâu mà sao lần nào cô cũng như vậy:

– Cô định đi đâu à? Cháu nghe nói là cô ở gần công ty. Mọi ngày cô vẫn đi xe đạp đến công ty rồi về nhà cơ mà?

Thấy Mạnh gặng hỏi, cô Hoa không thể không trả lời:

– Hôm nay tôi phải đi có việc nên gửi xe ở công ty rồi.

– Thế cô đi đâu? Hay là để cháu chở cô đi. Chứ giờ đi xe buýt lâu lắm với lại hình như cô cũng không quen đi xe buýt phải không?

Quả thực cô Hoa đang không biết phải làm cách nào để đi được ra sân bay Nội Bài để đón đứa con trai duy nhất của cô du học bên Trung Quốc về. Cô cũng có hỏi mấy người ở đây nhưng họ trả lời mà cô chẳng hiểu gì, toàn là các con số. Mấy năm sống trên Hà Nội, cô quanh quẩn ở khu vực này, có đi đâu cũng chỉ đi bộ hoặc cùng lắm là đi xe đạp:

– Tôi đi ra sân bay Nội Bài đón con. Nhưng tôi không dám làm phiền cậu đâu, hay là cậu chỉ cho tôi đón xe nào là được rồi. Để tôi tự đi ra.

Phim Liên Quan